Đăng nhập

View Full Version : có phải ...



meoiu
08-10-2010, 08:40 AM
một cảm giác lành lạnh bỗng xướng lên trong lòng nó.một cảm giác mới trỗi dậy trong lòng nó.và nó đã bừng tỉnh.mọi thứ không còn như ngày hôm qua.mọi thứ không phải là của nó.và nó hiểu nó biết trong lòng nó đang chất chứa điều gì.
sáng sớm nay thức giấc nó đã kiếm tìm hình ảnh của nó trước đây.nó sẽ bình tâm trở lại và sẽ tìm lại những gì nó đã mất.nó không muốn thay đổi mình trở thành một người yếu đuối và luôn luôn núp dưới bóng ai đó.nó chẳng quan tam người ta nghĩ gì về nó nữa.nó chỉ cần sống cho bản thân nó thôi.
cái lành lạnh tê tái xuất hiện trong lòng nó một lần nữa.nó hiểu thời gian đã xoá nhoà đi mọi thứ chỉ in hằn lại những vết thương lòng,nước mắt.cuộc sống đã không công bằng với nó.
tưởng chừng như có người mong muốn được sống dù chỉ là thêm ít thời gian dù chỉ là biết rằng không đẹp như mình vốn mong muốn nhưng họ không thể và không thể ngăn cái chết cận kề,thế nhưng với nó nó lại dễ dàng nghĩ đến chấm dưts mọi thứ.bởi vì nó chán nản và không muốn tiếp tục phải suy nghĩ thêm điều gì tương tự.nó đã nghĩ rằng cuộc sống bất công vơi nó.nhưng khi nó trải nghiệm nỗi xót xa khi đánh mất người mình yêu thương khi đánh mất niềm tin sống và quan trọng hơn là mất đi cơ hội sống và được sống thì nó hiểu rằng những gì nó nghĩ thật sai lầm.ngày hôm qua nó đã hiểu.hiểu nhiều điều mà nó vẫn biết.nhưng chính bản thân nó lại không thể hành dộng giống những gì nó đã hiểu.nó không thể ngừng kiếm tìm giây phút tĩnh lặng trong lòng nó.và một điều gì đó mới thật mới trỗi dậy trong lòng nó.nó cảm giác nó sẽ phải mất rất nhiều thời gian để xoa dịu cảm giác nó đang trải qua.
khi người ta mất hoàn toàn phương hướng người ta thường tìm điều gì đó để quên đi mọi thứ.nó không hiểu tuowng lai của nó sẽ thế nào.ngày mai của nó có ánh mắt yêu thương có nụ cười trong trẻo cso hơi ấm nhọt ngào hay không.nhưng nó biết ngày mai với nó sẽ thật sự khó khăn.những cơn ác mộng lại đển với nó.lũ quỷ đói như bám riết lẫy nó.và nó biết nó đang đối mặt với đièu còn khủng khiếp hơn.họ lại xuất hiện.những nấm mồ như đang thức dậy.kêu gào thảm thiết trong giấc ngủ của nó.cảm giác đáng sợ đang bao vây lấy nó.nhưng nó lại không thể kể cùng ai,nó không thể chia sẻ cùng ai những điều nó đang gặp.họ lại đến lại đến làm phiền nó.nó nhìn thấy hết những điều nó đã từng thấy.nó nghe thấy hết những âm thanh đang rên rỉ xung quanh nó.cam giác lành lạnh lại tìm kiếm kề cân bên nó.họ muốn gì ở nó.trước đây khi a còn yêu chiều nâng niu nó nó có thể được a che chở lo lắng cho những điều nó gặp phải.còn giờ đây nó không thể nói với a điều gì.nó sợ những vất vả tất bật a đang gặp sẽ ngăn a quan tâm đến những điều nó nói với a.a sẽ chảng tin và cũng chẳng lo lắng như trước kia.nhưng với nó thì nó sợ thực sự.ước gì nó biết nó phải làm gì.có phải đã đến lúc phận số đã tận.cảm giác thực mới mà quen,sợ mà thành không.thật khó tả.có phải vì nó đã phạm sai lầm khi quyết tâm rời bỏ thế gian.đi được một quãng rồi thì người ta lại cứu vợt nó lên.có phải vì trong phút điên loạn nó đã chót bỡn cợt thần chết chăng.vì nó đã vào tay người nhưng số chưa tận mà người ta lại vớt nó lên giật khỏi tay thần chết?vì thế mà giờ đây cảnh nhiễu nhương lại trở về tìm nó chăng?