nhoxkon
07-02-2009, 03:29 PM
đã lâu rồi không muốn suy nghĩ nhiều, lâu rồi không muốn hoài niệm, không muốn phải buồn ,phải nhớ , phải đau lòng vì những chuyện trước kia.
dù nói vậy nhưng đôi khi em vẫn bất chợt nhớ.Em không hiểu mình nhớ cái gì và vì sao...bởi tất cả cứ mơ hồ , không cụ thể.....cũng chỉ là những mảnh vỡ trước kia.Nó chưa đủ để tạo thành 1 nỗi nhớ cụ thể , chưa đủ để làm nên 1 kỉ niệm hòan chỉnh. Để rồi em lại chênh vênh, lại không hiểu được....mình muốn gì , mình cần gì.
Tình cảm này ? Em không biết gọi tên.Quá ít để trở thành tình yêu, nhưng quá nhiều cho 1 tình bạn.Nhưng có lẽ cũng đã không cần thiết nữa.Bởi chắc chắn anh đã quên , và em cũng sẽ quên.Bởi tất cả đã trở thành quá khứ mất rồi.....
chơi vơi....mình em
anh như 1 cơn gió , đến và đi , quá nhanh...nên em chẳng thể nào nắm bắt.
Cứ thế, cứ thế , ta xa nhau.
bởi vì em có ước mơ của em...anh có lí tưởng của anh.Chúng ta đều có hoài bão riêng cần phải theo đuổi.
bởi cơn gió em yêu là cơn gió phóng khoáng vô tình , cho nên em phải buông tay. Để gió lại được là gió , để gió được sống như chính mình.
Cho nên , ngày gió mỏi mệt , gió muốn buông tay , gió hãy siết tay em thật chặt. Để em...em sẽ là người buông tay.Và em đã buông tay , dù xót xa là chẳng phải là cái gì dễ chịu đựng.
- gió à , trả lời em nhé ! gió ... gió có còn yêu em không?
- tất nhiên rồi ngốc ạ !
- thật không?
- không thật!
có những điều chưa đến đã mất , có những người nên quên sao cứ nhớ mãi không thôi? Con người ta vẫn thường chênh vênh trên con đường đi tìm hạnh phúc.Có khi tới đích rồi cũng vẫn chẳng thể nhận ra.
dù nói vậy nhưng đôi khi em vẫn bất chợt nhớ.Em không hiểu mình nhớ cái gì và vì sao...bởi tất cả cứ mơ hồ , không cụ thể.....cũng chỉ là những mảnh vỡ trước kia.Nó chưa đủ để tạo thành 1 nỗi nhớ cụ thể , chưa đủ để làm nên 1 kỉ niệm hòan chỉnh. Để rồi em lại chênh vênh, lại không hiểu được....mình muốn gì , mình cần gì.
Tình cảm này ? Em không biết gọi tên.Quá ít để trở thành tình yêu, nhưng quá nhiều cho 1 tình bạn.Nhưng có lẽ cũng đã không cần thiết nữa.Bởi chắc chắn anh đã quên , và em cũng sẽ quên.Bởi tất cả đã trở thành quá khứ mất rồi.....
chơi vơi....mình em
anh như 1 cơn gió , đến và đi , quá nhanh...nên em chẳng thể nào nắm bắt.
Cứ thế, cứ thế , ta xa nhau.
bởi vì em có ước mơ của em...anh có lí tưởng của anh.Chúng ta đều có hoài bão riêng cần phải theo đuổi.
bởi cơn gió em yêu là cơn gió phóng khoáng vô tình , cho nên em phải buông tay. Để gió lại được là gió , để gió được sống như chính mình.
Cho nên , ngày gió mỏi mệt , gió muốn buông tay , gió hãy siết tay em thật chặt. Để em...em sẽ là người buông tay.Và em đã buông tay , dù xót xa là chẳng phải là cái gì dễ chịu đựng.
- gió à , trả lời em nhé ! gió ... gió có còn yêu em không?
- tất nhiên rồi ngốc ạ !
- thật không?
- không thật!
có những điều chưa đến đã mất , có những người nên quên sao cứ nhớ mãi không thôi? Con người ta vẫn thường chênh vênh trên con đường đi tìm hạnh phúc.Có khi tới đích rồi cũng vẫn chẳng thể nhận ra.