Gửi bởi
hoaly_kho
Cái khoảnh khắc ấy cứ gặm nhấm, cứ giày xéo khiến cho tim tôi cứ như muốn ngột thở, cứ nén mãi trong lòng để rồi nó trở nên vô cảm. Không gian vẫn tràn ngập ánh sáng nhưng tại sao cứ như tôi đang ở giữa một đêm tối giữa một khu rừng mà nơi đó chỉ có 1 sự hiện diện duy nhất đó là tôi. Tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi cái không gian ấy, càng chạy thì nó lại càng quanh quẩn bên mình, càng cố thoát thì càng bị giữ lại. Tôi ghét nó.!
Vẫn biết yêu thương mong manh, vẫn biết cần phải giữ lấy nó nhưng tại sao cái yêu thương ấy lại tuột mất khỏi tay mình ............
Lúc này chỉ muốn gào lên thật to, Cô đơn kia , mi hãy cút đi, mi hãy cút đi. Ta ghét mi, ta ghê sợ mi, ta căm thù mi....