Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 11 đến 16 của 16

Hybrid View

  1. #1
    Tu luyện đệ tử ĐDT Member luongducnam's Avatar
    Ngày tham gia
    03 May 2006
    Đang ở
    Moscow
    Tuổi
    38
    Bài viết
    194
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    64

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Phuongla
    thảo nào mãi mà chẳng thấy đầu óc Hoằng lớn lên được tẹo nào
    thế đầu óc thằng Hoằng bị teo à.....chết chết...thế thì chắc óc thằng bạn thân mình bằng quả nhỏ...ah ko hạt nho mới đúng....hahahaha...thảo nào đến bây giờ chú bé vẫn đơn côi....nhưng mà tôi vẫn ko hiểu tại sao: thằng Hoằng đẹp trai thế mà lại ko có người yêu nhỉ....lạ quá...(đừng phổng mũi Hoằng nhé...nói đểu mày mà...hahaha)
    [MARQUEE] tình yêu của tôi [/MARQUEE]

  2. #2
    Đệ tử Moderator huynguyene2's Avatar
    Ngày tham gia
    26 Mar 2006
    Đang ở
    Vietnam
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    65

    Mặc định Đọc thêm đi,

    đừng nói không đúng chủ đề nữapam:

    Chiếc đàn Piano màu gụ đỏ

    Khi tôi 20 tuổi, tôi bán hàng thuê cho một hiệu đàn piano ở St. Louis. Một lần, chúng tôi lại nhận được một "đơn đặt hàng" là một bưu thiếp từ vùng Đông Nam Missouri. Trên bưu thiếp đó có viết "Xin hãy mang một chiếc đàn piano màu gụ đỏ tới cho cháu tôi. Tôi sẽ trả góp 10 đôla mỗi tháng bằng tiền bán trứng gà". Qua nét chữ có thể đoán đó được người viết là một bà cụ. Bà ấy viết câu đó lặp đi lặp lại kín mít tấm bưu thiếp, viết cả ra những diềm giấy còn thừa ở mặt trước cho đến khi chỉ còn ra một khung nhỏ ghi địa chỉ.

    Tất nhiên công ty chúng tôi không thể bán piano trả góp 10 đô mỗi tháng. Nên chúng tôi lờ tờ bưu thiếp đi.

    Tuy nhiên, đến một ngày, ở vùng Đông Nam Missouri đó có thêm vài người đặt mua đàn piano và chúng tôi phải chở đàn đến đó. Vì tò mò, tôi muốn đến địa chỉ của bà cụ xem sao. Gần như giống hệt những gì tôi tưởng tượng: bà cụ sống trong một túp lều lụp xụp cạnh cánh đồng.

    Sàn căn lều rất bẩn. Gà thỉ chạy lung tung: không xe, không điện thoại, không nghề nghiệp. Chẳng có gì cả trừ một mái nhà, và đó cũng không phải là một cái mái tốt. Cháu gái của bá cụ khoảng 10 tuổi, đi chân đất và mặc váy vá.

    Tôi giải thích cho bà cụ rằng chúng tôi rất buồn vì không giúp được bà cụ. Nhưng dường như những gì tôi giải thích chẳng có hiệu quả. Cứ 6 tuần một lần, chúng tôi lại nhận được một cái bưu thiếp y như nhau. Cần có một cái đàn piano màu gụ đỏ, và thề thốt rằng bà sẽ trả 10 đôla/tháng. Khoảng hai năm sau, tôi mở được một công ty giao bán piano của riêng mình, và đôi khi tôi đăng quảng cáo trên báo địa phương Missouri. Tôi bắt đầu nhận được những bưu thiếp như từng nhận ở công ty cũ. Trong hàng tháng trời, tôi cũng lờ những tờ bưu thiếp đó đi, vì tôi biết làm gì cơ chứ?

    Nhưng rồi, một hôm ở công ty tôi có nhập vể một số đàn piano kiểu mới, trong đó có một chiếc đàn màu gụ đỏ. Dù biết mình có thể gây thua thiệt cho công ty, tôi vẫn quyết định đưa chiếc đàn lên xe ô tô chở tới nhà bà cụ và nói rằng nếu bà trả 10đôla/tháng thì bà sẽ phải trả 52 lần. Tôi đặt piano vào nơi ít có khả năng bị dột nhất. Tôi cũng dặn bà và cháu bé giữ cho bọn gà đừng nhảy lên đàn piano. Rồi tôi lên xe về công ty đinh ninh rằng thế là coi như mình đã cho không một cây đàn.

    Nhưng cứ 10 đôla được gửi đến cho tôi rất đều đặn mỗi tháng. Cả 52 tháng. Đôi khi không chỉ là tiền giấy mà là những đồng xu được dùng băng dính đính vào bưu thiếp.

    Nhận đủ tiền tôi không có liên lạc gì với bà cụ nữa trong suốt 20 năm. Cho đến một ngày khi đi công tác ở Memphis, tôi ghé vào một nhà hàng để dùng bữa. Ở đó, tôi được nghe thấy tiếng đàn piano hay nhất mà tôi từng được nghe. Và do một cô gái rất xinh đẹp đang chơi.

    Tôi lại gần cô ấy và đứng nghe nhạc. Khi chơi xong bản nhạc, chúng tôi nói chuyện với nhau, và thật như một điều kì diệu, đó chính là cô bé mặc váy vá trong căn lều nhỏ 20 năm trước.

    Cô gái kể từ khi được bà đã đặt mua cho chiếc đàn piano màu gụ đỏ, cô đã giành được nhiều giải thưởng âm nhạc ở trường và địa phương. Bây giờ cô đã có gia đình còn bà cô đã mất.
    Tôi hỏi cô có biết chiếc đàn piano màu gụ đỏ có ý nghĩa như thế nào không. Cô gái nói hồi đó cô còn quá nhỏ, chỉ biết có một chiếc đàn mà không hiểu gì nhiều. Nhưng tôi thì hiểu.
    Cuối cùng, tôi bảo cô:
    - Tôi rất mừng được gặp lại cô, còn bây giờ tôi phải đi về.
    Và tôi thực sự phải đi về, vì bạn biết đấy, đàn ông không bao giờ muốn bị nhìn thấy mình khóc ở nơi công cộng.
    Sống trên đời cần có một tấm lòng, để làm gì em có biểt không..

  3. #3
    Đệ tử ĐDT Member Phuongla's Avatar
    Ngày tham gia
    16 May 2006
    Tuổi
    38
    Bài viết
    59
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    64

    Mặc định

    ko lớn lên trong suy nghĩ chứ ko phải kích cỡ của bộ óc hiểu chưa hả?chán,cứ toàn nghĩ đi đâu đâu ấy
    Chữ kí chèn ảnh quá lớn, yêu cầu thay đổi.
    Kích cỡ lớn nhất là 500x200
    so hard I was trying tomorrow I'll stil be crying
    Forever and one I will miss you
    Thank you for loving me

  4. #4
    Trấn môn đệ tử ĐDT Member alan's Avatar
    Ngày tham gia
    14 May 2006
    Tuổi
    38
    Bài viết
    362
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    64

    Mặc định

    này mấy người nói chuyện gì thế , láo quá , chú Nam có vẻ nói đúng đấy , anh đẹp trai từ bé mừ . heeeeeeeeeeeee

    NƯỚC VÔ TÌNH NGÀN NĂM TRÔI MÃI
    MÂY VÔ TÌNH BAY MÃI BAY XA
    TRĂNG VÔ TÌNH TRĂNG ĐÙA VỚI GIÓ
    NGƯỜI VÔ TÌNH NGƯỜI CHẲNG HIỂU LÒNG TA

  5. #5
    Tu luyện đệ tử DDT Friend hoaly_kho's Avatar
    Ngày tham gia
    10 Apr 2006
    Bài viết
    254
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    64

    Mặc định

    Một câu chuyện hay mà cảm động thế này mà lại để mọi người bàn tán mấy cái chuyện lung tung , chán quá . Chủ đề nào ta chủ đề ấy đi .

  6. #6
    Trấn môn đệ tử ĐDT Member alan's Avatar
    Ngày tham gia
    14 May 2006
    Tuổi
    38
    Bài viết
    362
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    64

    Mặc định

    xin lỗi nhé , tại mấy người kia nói chuyện lung tung quá nên vào nói luôn

    NƯỚC VÔ TÌNH NGÀN NĂM TRÔI MÃI
    MÂY VÔ TÌNH BAY MÃI BAY XA
    TRĂNG VÔ TÌNH TRĂNG ĐÙA VỚI GIÓ
    NGƯỜI VÔ TÌNH NGƯỜI CHẲNG HIỂU LÒNG TA

Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Các Chủ đề tương tự

  1. Chán chuyện dài chuyển sang chuyện ngắn!!!
    Bởi scorpion trong diễn đàn Kiếm hiệp - Tiểu thuyết
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 07-11-2007, 07:11 PM

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •