Võ sư Trần Nam Anh


Tầm sư học đạo

Là một trí thức của chế độ cũ, sau ngày giảI phóng, Nam Anh cũng phảI học tập cảI tạo một thờI gian. Trong thờI gian đó, anh vẫn được ban giám thị trọng dụng năng lực, võ công, cho phép anh dạy võ cho các trạI viên khác ngay trong trạI. Những lúc anh đi quyền, đứng tấn mẫu cho võ sinh, có một ông già 96 tuổI thường chống gậy ra xem và vỗ tay khen: “Thân pháp nhịp nhàng, trụ tấn vững chắc… Khá lắm!”. NgườI có thể nhìn ra cao thủ ắt cũng phảI là cao thủ, Nam Anh thầm phục và bắt đầu chú ý đến lão dị nhân râu tóc trắng như cước kia. BuổI tốI, anh thấy ông lão hầu như không ngủ, thường ngồI thiền suốt đêm, sau đó đứng ngay… trong mùng và thực hiện từ 300 đến 600 lần “Tả hữu khai cung”, động tác đầy nộI lực nhưng lạI không hề gây ra một tiếng động nhỏ. Bị đau bao tử nặng nên ông lão ít ăn cơm, chỉ uống sữa là chính. Điều “kì cục” là khi đục hộp sữa, ông lão không dùng dao, không dùng đồ mở hộp mà chỉ dùng… ngón tay. Tận mắt chứng kiến tuyệt kĩ “nhất dương chỉ” của tiền bốI, Nam Anh không khỏI kinh ngạc và thán phục. Ngay ngày hôm sau, anh đã lễ phép xin được hầu chuyện ông lão. Anh càng ngạc nhiên hơn khi ông lão xưng tên, bởI không ai khác, dị nhân gần 100 tuổI kia chính là Hạng Văn Giai, cao thủ huyền thoạI trên giang hồ tưởng chừng đã biệt tích từ vài mươi năm trước. Vậy nhưng, khi câu chuyện mon men đến lĩnh vực võ thuật, cao thủ họ Hạng lạI chỉ lắc đầu: “Có gì đáng nói đâu, đạI khái thì trước tôi cũng có vài ngườI và sau tôi cũng có vài người.”

Việc học của các bậc thầy gắn chặt vớI một chũ “duyên”, Nam Anh không dám nài nỉ gì thêm, chỉ cố ghi nhớ những lờI hiếm hoi mà ông lão nói vớI mình mỗI khi tiếp xúc. Không lâu sau đó, anh đã phảI xúc động thật sự vì hạnh phúc và hàm ơn vì ngộ ra rằng, tất cả những gì ông lão nói vớI anh trong những cuộc đàm đạo tưởng chừng vu vơ kia đều là những kiến thức cực kì uyên bác về nhâm, cầm, độn, toán và nho, y, lí, số - những tinh hoa kiến thức triết học cổ phương đông, nền tảng của võ Đạo…Hơn một năm sau, ông lão gọI Nam Anh đến bảo: “Tiên sinh có cặp long mi hổ nhãn, tất rạng danh trong võ nghiệp. Phần ta chỉ có thể đóng góp vớI tiên sinh được bấy nhiêu thôi. Nếu muốn cái thế võ công, theo ta, tiên sinh nên đi gặp một người…”


NgườI mà bậc lão sư ẩn danh muốn Nam Anh gọI thầy là đạI sư Nguyên Minh, sư thúc của võ sư Hồ HảI Long trong Vịnh Xuân quyền. Để tiến dẫn anh, lão sư Hạng Văn Giai đã kể cho anh nghe một câu chuyện riêng tư giữa ông và đạI sư Nguyên Minh, bảo anh bao giờ gặp cứ kể lạI, đạI sư sẽ biết anh được ai gửI đến.

ĐạI sư Nguyên Minh tên thật là Huỳnh Tường Phong, là một nhà tư bản lớn trước năm 1975, đồng thờI là một cao thủ có tiếng trong giớI võ lâm đã mai danh ẩn tích (sư đệ của danh sư Nguyên Tế Công). Vào thờI điểm Nam Anh đi tìm (1978), đạI sư cũng đã 96 tuổi. Sau nhiều công sức tìm kiếm, Nam Anh tìm được nơi ở của ông – Garage Wing Fung ở đường Lê Hồng Phong, quận 10 tp. HCM. Tiếp Nam Anh là một ông cụ chừng hơn 60 tuổI, tóc húi cua, ăn mặc giản dị, quê mùa. Nghe xong “câu chuyện tiến cử”, ông cụ bảo Nam Anh:”Thầy đứng đây chờ, để tôi hỏI ngườI nhà xem thử”. Lát sau, một ông lão khác gần 80 tuổI, có lẽ là quản gia, xuất hiện và bảo anh:” Đây đúng là nhà ông Huỳnh Tường Phong rồI, nhưng hình như ông ta đã xuất cảnh, anh thử tớI chỗ này xem thử”… Cứ thế, 6 tháng trờI chuyển từ địa điểm này đến địa điểm khác, cuốI cùng, những lờI chỉ dẫn lạI dắt anh trở về vớI garage Wing Fung. Gặp lạI, Nam Anh chưa kịp tròn mắt kinh ngạc, ông cụ chất phác “tuổI 60” kia – chính là vị đạI sư danh tiếng đã gần 100 tuổI – đã buông gọn một câu:”Tôi có phảI tiên thánh gì đâu, sao thầy phảI nhọc công tìm kiếm những bảy lần?”. Nam Anh:”Dạ, đờI ai cũng thích gặp tiên thánh, nhưng vớI con, tiên thánh không ở đâu xa vờI, chỉ ở ngay trước mặt”. Kẻ xin học tỏ ra ngộ đạo, đạI sư Nguyên Minh hài lòng tuyên bố thử thách bấy nhiêu là quá đủ, đồng ý nhận Nam Anh làm đệ tử. Năm năm sau, năm 1983, vị đạI sư tuyên bố:”Từ nay không còn gì dạy nữa. Muốn tốt hơn, anh phảI dựa chính mình”. Nam Anh được thầy học cho phép hạ sơn. VớI đẳng cấp trác tuyệt mà anh đạt đã đạt được, đạI sư Nguyên Minh không ngần ngạI phong ngay cho anh Chu Sa đai cửu đẳng, chưởng môn đờI thứ sáu môn phái Vịnh Xuân quyền, vớI tên hiệu là Minh Bảo (theo thứ tự các đờI là Giác - Viễn – Nguyên – Minh). Ngay sau đó, đẳng cấp này đã được chính võ lâm Phật Sơn (Trung Hoa) - xuất xứ của Vịnh Xuân quyền - thừa nhận, ngoài anh ra, trên toàn thế giớI không còn ai mang đai cao đến mức này.

Đỉnh vinh quang thường giăng bẫy sẵn những sai lầm. Đầu thập niên 70, sau những thành công vanh dộI trên màn bạc, ngôi sao võ thuật Lý Tiểu Long – cũng xuất thân là môn đồ Vịnh Xuân quyền – đã trở nên ngạo mạn, tự coi phái Vịnh Xuân là “duy ngã độc tôn” và sổ toẹt không kiêng nể những tinh hoa võ thuật khác. Anh dè bỉu Karatédo :”Khi Karaté chấm dứt thì Vịnh Xuân quyền mớI bắt đầu”. Quá say sưa vớI danh tiếng của Triệt quyền đạo do mình sáng lập, Lý Tiểu Long quay sang đả phá sự khổ luyện bài bản: ”Sự múa may của võ thuật cổ truyền chỉ là sự sắp xếp trong tuyệt vọng”. Khi Lý đột tử, những đồng môn của anh đã nhanh chóng vồ lấy những lờI tuyên bố phi võ thuật này để cổ xúy cho một phong trào “Tân Vịnh Xuân” thực dụng, vứt bỏ toàn bộ các bước căn bản của “Ngũ hình quyền” (Long Xà Hổ Báo Hạc) vốn là tinh hoa của Vịnh Xuân vì nếu học đủ những tinh hoa này thì… quá mất thờI gian. Thay vào đó, võ thuật Tân Vịnh Xuân (Triệt Quyền Đạo) chỉ coi trọng kỹ thuật chiến đấu, việc dạy và việc học chỉ còn là những ngón nghề đấm đá, thuần túy bạo lực, cùng tấm ảnh Lý Tiểu Long cắt từ áp phích phim choán chỗ bàn thờ tổ. Và hậu quả nhãn tiền là điều không tránh khỏI: học cấp tốc, thi đấu cấp tốc, các võ sĩ Tân Vịnh Xuân cũng liên tiếp thảm bạI trên các đấu trường, khiến Vịnh Xuân quyền nói chung trên thế giớI bị sa sút thảm hại. Không thể kéo dài sự nhập nhằng này, để xiển dương những tinh hoa võ phái, Nam Anh đạI sư phảI khai sinh ra Vịnh Xuân Nam Anh kungfu, nhằm tránh sự ngộ nhận. Ý đồ nghiêm túc, nguyên tắc chặt chẽ, Nam Anh kungfu nhanh chóng lấy lạI được sự kính trọng cho Vịnh Xuân quyền. Hàng loạt cao thủ của các võ phái khác đã tự nguyện tìm đến xin làm môn đồ Vịnh Xuân, trong đó có Phạm Huy Chú – HCV Taekwondo Đông Nam Á, Mai Trọng Hiếu – vô địch hạng nặng Taekwondo toàn quốc, Trần Ngọc Xuyên – cao thủ Lam Sơn võ đạo và Võ Đang, Mai Văn Sáu - tứ đẳng Karatédo, sau này là chủ tịch HộI Karatédo thành phố Hồ Chí Minh… Dù đã thành công, đã trở thành “sư phụ của các sư phụ”, được nhiều ngườI ngưỡng mộ, Nam Anh đạI sư vẫn tiếp tục khổ luyện. Trong 4 năm (1982–1986), nắng cũng như mưa, ông vẫn đều đặn bỏ ra mỗI ngày 5h đạp xe từ nhà mình ở đường Nam Kỳ KhởI Nghĩa (Q.3) xuống chợ Bình Tây (Q.5) để học thêm phái Bạch Mi của đạI sư lừng danh Lư Diệu Hằng để rồI sau đó được đạI sư này phong hồng đai cửu đẳng - đẳng cấp cao nhất của võ phái này.