Mai là ngày khai giảng - theo truyền thống là như thế. Bỗng dưng lại thấy bâng khuâng. 1 năm rồi đấy. Ko còn là con bé ngồi xem TV, thấy người ta mặc áo dài rồi ngồi khóc như 1 đứa con nít đòi đồ chơi nữa...Ko còn bỡ ngỡ với những ngày đầu xa nhà, đêm nằm thao thức nữa...Sắp 20 rồi còn gì...
Nhớ lại những mùa tựu trường trước. Hình như khai giảng là ngày mẹ nhàn nhã nhất trong việc hò hét gọi mình dậy đi học. Trước ngày khai giảng bao giờ cũng đi ngủ sớm, nhưng hầu như hôm nào cũng hồi hộp. Kể cũng lạ, ko tính những năm chuyển cấp thì năm nào cũng bạn ấy, trường ấy mà vẫn cứ hồi hộp, háo hức...Buổi sáng, dậy thật sớm, lên sân thượng uốn éo vài động tác thể dục với bố, rồi tự giác đi ăn sáng. Sau đó le te ra đầu ngõ mua bóng bay với cờ đỏ - cái này phải nhanh ko bọn nó tranh mất bóng đẹp của mình. Váy áo xúng xính, bố đèo 2 chị em đi khai giảng. Trên đường đi, thấy mặt đứa con nít nào cũng hơn hớn - đúng là ngày hội. Hình như kí ức luôn đẹp...
Vẫn nhớ như in bài " Tôi đi học" của Thanh Tịnh. Ngày tựu trường - " một buổi sáng đấy sương thu và gió nhẹ, mẹ âu yếm dắt tay tôi đi trên con đường làng dài và hẹp".
Mùa thu...Mùa khai trường...




Trả lời kèm Trích dẫn

hôm nay làm vị khách bất đắc dĩ của trường THCS Thiệu Dương.




Đánh dấu