Cái sự cố chiều 8/4 trên sân Thanh Hoá được dân bóng đá Việt Nam đón nhận bằng những cảm xúc trái ngược nhau. Những người có trách nhiệm "làm giải" đương nhiên không khỏi lo lắng, nhưng người hâm mộ thì chắc chắn sẽ vui mừng. Vì một lẽ: bóng đá đang sống lại, ít ra là ở xứ Thanh.


Sân Thanh Hoá: xử đến nơi đến chốn!


Nếu nhìn sang những cái sân lạnh lẽo ngay giữa chốn phồn hoa đô hội như Hà Nội, TP.HCM..., người ta mới quý ngọn lửa nhiệt tình của người Thanh Hoá. Họ vượt hàng trăm km ra Thủ đô để biến sân Hàng Đẫy thành sân nhà, và khi trở về sân nhà thì biến nó thành một chảo lửa thực sự. Trong đám đông "đạp rào lướt tới", có cả những người nhịn ăn để dành tiền tàu xe, mua vé.

Tất nhiên, cái sai nào cũng sẽ phải chịu những hình thức xử lý nhất định. Không thể để khung cảnh hỗn loạn như vậy tái hiện. Nhưng liệu có công bằng không, khi mà chỉ duy nhất đội bóng của HLV Trần Văn Phúc bị "trảm", và lại bị "trảm" ở mức nặng chưa từng thấy trong lịch sử V-League - cho một cái lỗi không phải là mua bán hay dàn xếp tỷ số?

10 triệu tiền phạt chẳng phải quá to với BTC một sân thi đấu. Mất 1 điểm không đến nỗi khiến Thanh Hoá "đứt ruột lìa gan", dù ai cũng biết họ phải "nhặt nhạnh" từng li từng tí trong cuộc đua trụ hạng. Và cái tỷ số 1-1 bị biến thành 0-3 cũng đâu có hề hấn gì với khán giả tỉnh Thanh: trên sân cỏ, đội bóng vẫn bất bại cơ mà!

Nhưng cái đau hơn cả lại là "tinh thần" của BTC giải: xử nặng để làm gương! Có còn gì hợp lý và dễ dàng hơn là "đè" một tân binh tỉnh lẻ, thân cô thế cô ra để răn đe? Cho dù "trên" đã dành cho họ cái quyền được... chọn hình phạt nhẹ nhất trong khung hình phạt.

Điều đáng nói là lực lượng giám sát - cánh tay nối dài của BTC giải - không thể không vô can trong sự cố này, thì lại được "phủi tay" như thể người ngoài cuộc. Và cả Đà Nẵng, với những biểu hiện không bình thường chút nào của HLV Phan Thanh Hùng hay một số cầu thủ khác, cũng chẳng hề bị đả động đến trong án phạt.

HLV Trần Văn Phúc đã "choáng". Nhưng ông chỉ biết kêu than với... báo chí. Và ấm ức: "Nếu sự cố này rơi vào một đại gia bất kỳ nào khác, có lẽ mọi chuyện đã êm đẹp rồi. Như sân Nam Định đó..."!

Cái ấm ức của ông Phúc quả cũng có căn nguyên. Ngay ở vòng đấu trước thôi, sân Thiên Trường đã nổi lửa, đã ngập ngụa những lời lẽ "bốc mùi", đã tràn ngập dép guốc, chai lọ... khi đội chủ nhà thất thủ trước HN.ACB.

Nhưng sau giông bão do chính mình tự tạo, Thiên Trường vẫn bình yên. Vì đã không có một động thái nào "khép tội" cái sân quen thuộc cùng BTC sân đã thân thiết như người nhà của VFF!




Sân Thiên Trường: thấy chuyện bất bằng... mà tha!
Lại nhớ về trận cuối cùng của mùa giải năm 2003. Cũng trên mặt sân này, khi đó còn ngổn ngang giàn giáo, sắt thép cùng gạch đá, trận cầu giữa Nam Định và HA.GL suýt vỡ.

Suýt vỡ vì khán giả cũng tràn cả xuống sân, ngồi kín đặc đường piste, chen lấn xô đẩy ngay trong khu kỹ thuật của đội khách và khiến cô vợ xinh đẹp của Dusit mặt xanh như tàu lá. HA.GL đã không dám thắng, không dám nhận cả một kết quả hoà, để rồi gián tiếp trao giải Ba chung cuộc cho Nam Định.

Vậy là... cả nhà cùng vui. Sau cái giây phút khách đăng quang vô địch, chủ nhận huy chương khích lệ cũng hân hoan không kém gì khách, giải đã khép lại thành công tốt đẹp.

Xét về mặt địa lý thì Nam Định cũng "tỉnh lẻ" như Thanh Hoá mà thôi. Nhưng xét về mặt quan hệ thì Nam Định đích thị là một đại gia!

Chẳng phải ngẫu nhiên mà hầu như trong các sự kiện quan trọng, Thiên Trường luôn được ưu ái, có lẽ chỉ sau SVĐ quốc gia Mỹ Đình. Từ các giải U-17 khu vực, cho đến vòng loại Olympic Bắc Kinh..., Nam Định luôn là địa điểm lý tưởng để tổ chức các cuộc thi đấu.

Mà riêng nói về khoản "hoành tráng" thì Thiên Trường... ăn đứt hẳn Mỹ Đình. Không chỉ "ra mắt" trước, Thiên Trường còn... xài luôn kịch bản khánh thành vốn đã được dành cho cái sân to nhất nước, niềm tự hào của cả dân tộc Việt tại SEA Games 22.

Thế mà cũng chẳng sao nữa là...

Lạm bàn một chút về chuyện hôm qua, chuyện hôm nay... Chợt nhận ra, phải chăng luật bóng đá cũng khôn, cũng có tai có mắt, nó biết chọn nơi mà xử?

Chỉ tiếc một điều, nếu cái khôn ấy làm nguội lạnh đi mất tình yêu bóng đá xứ Thanh... Thì sao nhỉ???