Hai đứa mình vốn dĩ chẳng quen nhau
Chỉ vì học chung trường chung lớp
Chung khoảng trời vòi vọi ngoài sân
Nên đôi lúc mắt gặp nhau lơ đãng
Lặng lẽ quay đi lặng lẽ tần ngần
Hai đứa ngồi hai chỗ chẳng xa nhau
Chỉ ngập ngừng là bước sang bên ấy
Nhưng vẫn thế ngày qua ngày vẫn vậy
Trông đến lạ lùng giữa 2 dãy song song
hạ qua roi 2 đứa vẫn thản nhiên
nắng nhảy nhót giữa sân trương trống vắng
nơi vô tình ánh mắt vẫn băt gặp
qua khoảng trống là xanh ngắt mênh mông
giây phút cuối ta lặng im chẳng nói
nắng ngập ngừng ta lặng lẽ nhin nhau
rồi bất chợt tay đưa tay nắm vội
ánh mắt dừng trong ánh mắt mênh mông]

:confused:

Đánh dấu