6h26’AM Ngày 20 Tháng 06 Năm 2008
Đã từ lâu lắm rồi cái cảm giác là lạ ấy, cái cảm xúc khó thể nào diễn tả ra được ấy lại trở về thăm hắn!
Câu truyện bắt đầu từ một ngày trời trở, gió xe lạnh thổi xào xạc luồn qua từng căn nhà, từng con phố nhỏ.
Buổi sáng! Một lát cắt nhẹ quét ngang bầu trời, bình minh hửng nắng soi sáng vào trong tâm khảm, trong trí óc và trong tim mỗi con người. Chẳng hiểu vì sao lòng hắn cứ mơ mơ hồ hồ không hiểu rõ mình đang làm gì nữa.
Thế rồi cái buổi sáng mà chúa ban phước lành cho mọi người dần dần trôi đi nhanh, chậm hay như thế nào? Chắc hắn cũng không để tâm tới. Bởi một lẽ, hôm qua hắn đánh rơi đi một thứ quan trọng của đời mình.
Buổi trưa! Mặt trời buông rèm đi ngủ. Mây đen từ từ nuốt những tia nắng nhẹ lướt qua theo làn gió và mất hút vào khoảng không kèm theo là cái khôgn khí gai gai lạnh. Cái thời tiết này khiến cho con người mệt mỏi và hắn cũng không phải là ngoại lệ. Hắn cảm thấy đôi mắt nặng trĩu và xụp xuống.
Vậy là “ good aternoon! ” Hắn tít một giấc đến bây giờ mới tỉnh và cằn nhằn thầm rủa tại cái điện thoại chết tiệt kia réo không đúng lúc.
Buổi chiều! Căn nhà trống trải, vắng tạnh và lạnh ngắt. Hắn ngồi đó trong bóng tối nhạt rồi đen dần và tối mịt. Để rồi cảm nhận lắng nghe từng hơi thở, cảm xúc và suy nghĩ của mình. Hắn sực nhớ đến cái “ 4rum ” và quay trở lại đó để tìm, đào xới và nhớ những kỉ niệm mà có lẽ lâu nay hắn để tuột mất …
Bách Hợp



Đã từ lâu lắm rồi cái cảm giác là lạ ấy, cái cảm xúc khó thể nào diễn tả ra được ấy lại trở về thăm hắn!
Trả lời kèm Trích dẫn

Híc tâm sự là cái gì nhỉ? Anh cũng là con người mà! lúc nào buồn có tâm sự thì lên 4rum viết bài cho nó vơi đi 1 chút cái gì đó trong lòng? Chắc có lẽ là tâm sự vậy!
Ah này! em học cùng lớp với con quỷ con Hà nhỉ! thế lâu nay nó đi đâu thế?

Thanks thật tốt...




Đánh dấu